MỘT LẦN ĐẾN CHỐN ẤY

Bạn đã từng đến một miền quê? Bạn có từng ngẩn ngơ thơ thẩn ngắm nhìn một vẻ đẹp hoang sơ nhưng không kém phần thơ mộng? Tôi đã từng như thế đấy.
Có một vùng quê tôi từng đặt chân đến, có một con đường quanh co khiến tôi nhớ mãi. Bởi nó đọng lại trong tôi là một bức tranh tuyệt đẹp về phong cảnh thiên nhiên. Bức tranh ấy không hùng vĩ, không tráng lệ nhưng cũng chẳng hoang sơ tiêu điều. Nó hiện lên vừa vặn trong mắt người ta là một bố cục hoàn chỉnh. Có màu sắc, âm thanh và cả hương thơm vấn vương người lữ khách. Có thể nói vùng đất ấy là nơi vùng sâu vùng xa của đất nước Việt Nam; chẳng có gì nổi tiếng, chẳng có gì đặc biệt. Ấy thế mà nơi ấy có một con đường nhỏ, không tên gọi chỉ biết nó dẫn lối đến một thị trấn nhỏ, nơi không đông đúc dân cư, chỉ loáng thoáng mấy ngôi nhà xa tít nhau. Con đường có vẻ thưa thớt người qua lại.

Lần đầu tiên tôi chạy đến con đường ấy là một buổi chiều vàng hoe, nắng nhẹ. Mái tóc lất phất theo làn gió thoảng cũng ngả màu vàng óng ánh. Hàng tràm xanh mát hiện ra trước mắt như dẫn tôi bước vào một thế giới khác biệt. Gió thổi những cành tràm đung đưa làm những hạt hoa vang li ti rơi trong không trung làm tôi ngỡ mình như đang mơ bước vào chốn thiên đường nào đấy. Hoa tràm bé thế đấy, li ti thế đấy nhưng hương thơm của nó khiến ai vừa đặt chân đến cũng say trong mùi hoa bé nhỏ ấy. Chẳng dễ dàng gì để đón lấy những hạt hoa rơi, nhìn lên khoảng trời ấy tôi thấy cà một màu vàng ươm dưới nắng chiều dịu ngọt. Phải chăng cơ duyên đã đưa tôi đến đây vào thời điểm này- thời điểm tràm nở rộ hoa. Thật đáng tiếc nếu không ghi lại khoảnh khắc tuyệt vời ấy.

Hôm sau, tôi gặp gỡ hàng tràm trên con đường này vào một buổi sáng tinh mơ, lúc mặt trời đang ló dạng đến khi tròn trĩnh ửng hồng như lòng đỏ trứng gà. Tuyệt diệu làm sao, tôi thấy mình may mắn bắt gặp hình ảnh thiên nhiên tưởng chừng như bình thường, nhưng trong giây phút này, sự se lạnh của sáng sớm cùng với hương tràm thoang thoảng đến thơm nồng khiến tôi ngất ngây đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên thơ mộng giữa chốn bình dị này.
Ngược ánh sáng mặt trời tôi chạy men theo con đường, mắt nhíu lại vì ánh sáng xuyên qua tán tràm tạo nên những tia sáng song song và xen kẽ nhau. Ở mỗi góc độ bạn sẽ thấy hình ảnh ấy khác nhau, lạ lẫm và thú vị.
Đừng đi đâu xa để hưởng thụ, hãy đến quê hương bình dị để tận hưởng những ngày trong lành bạn nhé!
- Biển Xanh-

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TÌNH CẢM NÀO CHO CHÚNG TA?

KHI MÌNH KHÔNG HOÀN HẢO

TẠI SAO BẠN TẦM THƯỜNG?