TÌNH NGƯỜI

Đó là một người đàn ông khoảng 50 gầy trơ xương, ốm yếu hằn rõ trong từng bước đi. Vai mang một cái túi rõ to, giọng nói yếu ớt, tay cầm tờ chứng minh và giấy khám bệnh của bệnh viện.
“Con tôi nó mắc bệnh nằm chờ chết, giúp tôi với”.
Câu nói ngắn gọn, rơi tõm vào khoảng không gian ồn ào của một buổi tối náo nhiệt hệt như lời cầu xin cuối cùng của một tử tù trước khi ra pháp trường.
Tôi móc trong túi ra vài chục ngàn đưa ông ta, rồi đi.
Trong long bộn bề đủ thứ, không biết vài chục bạc của tôi có phần nào giúp được ai đó không.


Đó là một thằng bé tầm 6 tuổi, có nụ cười trong veo như nắng, quần lửng, áo thun, mặt mày hớn hở chạy vào mời vé số.
Tôi nhìn thằng bé rồi xua tay không mua.
Thằng bé cúi đầu chào rồi mỉm cười. tôi thấy thằng bé đến thương, khi đêm đã khuya ngoảnh mà vẫn khư khư trong tay xấp vé số còn nguyên.
Tôi gọi nó lại mua  một tờ, nó đưa vé số cho tôi bằng hay tay, cầm tiền bỏ vào túi mà gương mặt chẳng có lấy một vết mệt mỏi.
Nó chạy ra ngoài thì có hay người phụ nữ đứng chờ sẵn.

Đó là một thanh niên ngoài 20, đi chân đất, ốm nhách, ốm đến độ hai hốc mắt lộ rõ. Anh ta dắt một chiếc xe máy cà tang bó thép chằng chịt, đi run run đến gần tôi.
“Cho em xin 10 ngàn đổ xăng đi tiếp”.
Giữa cái nắng trưa gay gắt của Sài Gòn đổ thẳng xuống đầu, cái khô rát của những dòng xe vô tình ngoài kia, tôi sờ túi lấy đưa anh ta 10 ngàn.
Anh ta cúi đầu cảm ơn.
Tôi vừa lên ga đi khỏi thì bất giác nhận ra chắc anh không đổ xăng.

Đó là cụ gia ngoài 70 , chân đi không vững chống một cây gậy cũ kỹ cùng bộ đồ nhàu nát.
Cụ mời vé số và hầu hết tất cả mọi người  được mời đều mua.  Họ nhìn ái ngại cho cụ với cái tuổi đáng cha đáng ông mà vẫn phải tự mình mưu sinh. Rồi hầu như là họ cho nhiều hơn mua.
Ông cụ cọc cạch chống gậy đi xuống năng nề những nấc thang, vừa ra đến ngoài thì có một chị đẩy xe đến.
Ông cụ vừa ngồi vào xe lăn thì chị ta đã giựt xấp vé và tiền để đếm.
Bóng dáng hai người đó khuất hẳn, tôi nuốt muỗng kem cuối cùng mà lạnh buốt cả tim.

Có thể rằng tất cả họ đều lừa tôi. Nhưng tôi thà bị lừa còn hơn làm ngơ vì có những giây phút mọi thứ chỉ còn là tình người với nhau. Khó nói lắm, đó cũng là cách để họ mưu sinh và họ luôn thắng tôi ở những cuộc chơi về tình người.
- trích Người yêu cũ có người yêu mới-



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TÌNH CẢM NÀO CHO CHÚNG TA?

KHI MÌNH KHÔNG HOÀN HẢO

TẠI SAO BẠN TẦM THƯỜNG?