MỘT LẦN ĐẾN CHỐN ẤY
Bạn đã từng đến một miền quê? Bạn có từng ngẩn ngơ thơ thẩn ngắm nhìn một vẻ đẹp hoang sơ nhưng không kém phần thơ mộng? Tôi đã từng như thế đấy. Có một vùng quê tôi từng đặt chân đến, có một con đường quanh co khiến tôi nhớ mãi. Bởi nó đọng lại trong tôi là một bức tranh tuyệt đẹp về phong cảnh thiên nhiên. Bức tranh ấy không hùng vĩ, không tráng lệ nhưng cũng chẳng hoang sơ tiêu điều. Nó hiện lên vừa vặn trong mắt người ta là một bố cục hoàn chỉnh. Có màu sắc, âm thanh và cả hương thơm vấn vương người lữ khách. Có thể nói vùng đất ấy là nơi vùng sâu vùng xa của đất nước Việt Nam; chẳng có gì nổi tiếng, chẳng có gì đặc biệt. Ấy thế mà nơi ấy có một con đường nhỏ, không tên gọi chỉ biết nó dẫn lối đến một thị trấn nhỏ, nơi không đông đúc dân cư, chỉ loáng thoáng mấy ngôi nhà xa tít nhau. Con đường có vẻ thưa thớt người qua lại. Lần đầu tiên tôi chạy đến con đường ấy là một buổi chiều vàng hoe, nắng nhẹ. Mái tóc lất phất theo làn gió thoảng cũng ngả màu vàng óng ánh. Hàng tràm